Em khổ quá các chị ạ. Rõ ràng là mình trong sạch và không làm gì khuất tất. Vậy mà chẳng hiểu sao bây giờ lại bị mang tiếng xấu thế này.
Em với chồng mới lấy nhau được 2 tuần thôi. Trước khi kết hôn, bọn em đã có hơn 1 năm tìm hiểu. Khoảng thời gian đó chủ yếu hai đứa yêu xa nên cũng có nhiều điều chưa hiểu rõ về nhau. Tuy nhiên, suốt quãng thời gian bọn em yêu đương, hai đứa chưa từng đi quá giới hạn lần nào.
Nói thật với các chị, mặc dù năm nay đã 25 tuổi nhưng em lại khá cổ hủ. Chẳng nói đâu xa, hồi đại học, bạn cùng phòng của em cứ dẫn bạn trai về phòng trọ suốt. Mỗi lần như thế, em lại phải sang phòng bên cạnh để ngủ nhờ. Còn hai người kia ở trong phòng làm gì thì ai cũng biết. Thế nhưng đến lượt em có người yêu, em không bao giờ để họ đến phòng trọ. Đi chơi thì cũng chỉ ăn uống rồi ai về nhà nấy. Quan điểm của em là đời con gái rất quan trọng. Em có thể yêu đương với nhiều người nhưng chỉ chồng em mới là người đầu tiên thôi.
Thú thật, mấy đứa bạn thân của em hay kêu ca lắm. Chúng toàn bảo em lạc hậu. Thời bây giờ chẳng có ai như thế cả. Nhưng khi em kể với mẹ, bà lại hết mực ủng hộ. Mẹ em còn bảo:
“Đời con gái chỉ có một lần. Con giữ gìn như thế là rất tốt. Đàn ông cứ bảo không quan tâm đến vấn đề đó nhưng ai mà biết được nó nghĩ gì. Bây giờ đang vui vẻ thì không sao. Tới lúc cơm không lành, canh không ngọt, nó mang ra đay nghiến thì khổ”.
Mẹ nói vậy thành ra em cũng tự tin hơn các chị ạ. Hồi vợ chồng em yêu nhau, mỗi lần hai đứa đi chơi riêng, anh đều đòi hỏi đấy chứ. Nhưng lần nào em cũng cương quyết không cho và nói cứ chờ đến ngày cưới. Nếu đã xác định đến với nhau rồi thì việc đấy có gì quan trọng đâu, cơm không ăn, gạo còn đó.
Thế rồi sau vài lần đòi hỏi chẳng được, bọn em cũng không còn căng thẳng vì vấn đề ấy nữa. Đêm tân hôn của em chính xác là đêm đầu tiên theo đúng nghĩa đen các chị ạ. Bản thân em sau đêm hôm ấy cũng cảm thấy mình đã đúng đắn khi giữ gìn đến cùng. Còn chồng thì chẳng biết là thật hay đùa nhưng anh lại trêu:
“Y học bây giờ phát triển thật, may vá cho y như còn nguyên ấy”.
Em nghe xong cũng giận lắm. Rõ ràng là trước đó em chưa từng gần gũi ai, vậy mà chồng lại nói em đã nhờ y học để lừa anh. Điều đó khiến em có cảm giác mình bị xúc phạm các chị ạ. Nhưng chồng thì vẫn không tin. Thấy vợ khóc, anh lại bảo cho dù em đã từng qua lại với ai thì anh cũng không có tư tưởng cổ hủ như ngày xưa. Cứ thành thật với nhau còn hơn là làm màu kiểu đó.
Thế rồi việc này cũng qua và em không nhắc đến nữa. Cho đến 1 tuần trước, em tới ngày nhưng không thấy. Bình thường kỳ kinh của em rất đều, vì vậy nên em mới nửa lo nửa mừng, ra hiệu thuốc mua que thử thai. Kết quả là em đã có thai các chị ạ. Lúc biết mình sắp được làm mẹ, em hạnh phúc lắm. Thời giờ nhiều người vô sinh hiếm muộn, có phải ai cũng thả cái là dính luôn được đâu. Bản thân em như vậy là quá may mắn rồi.
Chuyện sẽ không có gì cho đến khi chồng em đưa vợ đi siêu âm. Lúc khám xong, bác sĩ có kết luận thai của em được hơn 4 tuần rồi. Khi ấy em cũng thắc mắc lắm, bọn em mới cưới 2 tuần, làm sao mà có thai 4 tuần được?
Nhưng bác sĩ bảo chuyện này là hoàn toàn bình thường. Vì cách tính tuổi thai không tính từ ngày vợ chồng gần gũi nhau. Vì vậy nên việc em cưới 2 tuần mà có thai hơn 4 tuần cũng không có gì lạ. Em nghe xong thì hiểu rồi, chỉ có chồng là cứ trầm ngâm. Đến lúc về rồi, chồng em mới ngồi phịch xuống bảo:
“Chẳng lẽ lại nhạy thế à? Mới có 2 tuần mà đã dính ngay được rồi? Hay trước lúc cưới em có gặp gỡ người yêu cũ không?”.
Vừa nghe đến đó, em đã gạt ngay đi và bảo không bao giờ có chuyện đấy. Có thể đêm tân hôn đúng với ngày rụng trứng nên em mới nhanh cấn bầu như vậy. Chính bác sĩ cũng đã giải thích thế rồi, cuối cùng chồng em vẫn băn khoăn. Điều đáng nói là anh mang cả chuyện này ra để nói với bố mẹ. Hôm qua mẹ chồng em sang chơi, sau một hồi tỉ tê tâm sự, bà mới bảo với em:
“Con này, mẹ nghe thằng Huy nói chuyện rồi. Hai đứa có bầu rồi hả? Sao sớm thế nhỉ, ngày xưa mẹ cưới mà sang tháng thứ 2 mới biết chửa đấy”.
Em thừa biết là mẹ chồng cũng đang có ý nghi ngờ mình. Mặc dù em đã giải thích rồi nhưng bà vẫn còn ngờ vực lắm. Về phần chồng em, anh bảo lúc nào đẻ ra thì mang con đi xét nghiệm ADN cho yên tâm. Thế đấy các chị ạ, chẳng hiểu sao chồng em lại có cái tư tưởng như vậy nữa cơ. Rồi mai này con em lớn, nó biết bố đã từng xét nghiệm ADN thì sẽ nghĩ sao cơ chứ? Các chị cho em xin lời khuyên với, em nên làm gì đây?