Lễ nghĩa, phép xã giao trên bàn ăn của một người, có mối liên hệ mật thiết đến sự giáo dục trong gia đình, cũng như sự giáo dưỡng được hưởng thụ của họ. Người có cách cư xử không đúng lễ tiết trên bàn ăn, đầu tiên không phải phản ánh thói hư tật xấu của họ, mà là sự giáo dục của cha mẹ họ, ngay từ khi còn nhỏ.
William Hansen đã từng nói: “Người giỏi quan sát, chỉ cần đặt công phu vào một bữa ăn của ai đó, thì có thể biết được nền tảng tính cách của cha mẹ, cũng như nền tảng giáo dục của họ như thế nào?”, dưới đây là biểu hiện trên bàn ăn của những đứa trẻ đến từ 4 quốc gia trên thế giới, thông qua đó, chúng ta sẽ dễ dàng nhận ra sự khác biệt:
Trẻ em Trung Quốc trên bàn ăn
Bạn có thể nhìn thấy hình ảnh này thường xuyên trên Internet hoặc trong cuộc sống: Mỗi khi ăn cơm, người lớn tuổi trong gia đình thường bưng bát cơm, hết lượt này đến lượt khác gọi tên đứa trẻ, liên tục làm trò để ‘dỗ dành’ đứa trẻ ăn cơm; còn có lúc bố mẹ tay trái cầm bát, tay phải cầm thìa đút cho đứa trẻ ăn từng miếng cơm một, lo sợ rằng chúng sẽ “dán mắt” vào cái tivi trong quá trình ăn.
Tuy nhiên, khi cha mẹ thường xuyên làm cho con những việc như vậy, khuôn mặt của đứa trẻ hầu như sẽ không bày tỏ cảm xúc biết ơn, mà sẽ trở nên mất bình tĩnh, thậm chí còn cáu gắt với bố mẹ. Gia đình có ông bà, cha mẹ thường xuyên cưng chiều trẻ nhỏ, chúng sẽ coi đây là một điều đương nhiên, từ đó không tỏ ra thái độ biết ơn.
Trẻ em Hàn Quốc trên bàn ăn
Bố mẹ Hàn Quốc thường giống như người già trong nhà, đứa trẻ nhỏ nhất trong gia đình thường phải chuẩn bị bữa ăn cho các thành viên trong gia đình theo thứ tự từ lớn đến bé trước mỗi bữa ăn.
Đứa trẻ Hàn Quốc ăn cơm như một hình thức cảm ơn. Khi ăn cơm, người lớn tuổi trong nhà chưa động đũa thì trẻ con trong nhà cũng không được phép động đến, hơn nữa, trước khi ăn cơm còn cần phải cung kính nói với những người lớn tuổi trong gia đình: “Cảm ơn mọi người đã mang lại cho con bữa ăn thịnh soạn như thế này”, sau đó mới bắt đầu ăn cơm.
Trẻ em Mỹ trên bàn ăn
Trẻ em Mỹ thường độc lập hơn trong sinh hoạt, khi đứa trẻ đến độ tuổi có thể dùng đũa và thìa, cha mẹ sẽ để chúng tự ăn, tự chọn đồ ăn của mình.
Trong suy nghĩ của cha mẹ Mỹ, khi con mình có thể hoàn thành độc lập một việc nào đó, thì họ sẽ không can thiệp đến, bởi khi đó con của họ có thể tự chịu trách nhiệm cho những hành động của mình, do đó họ đã “buông” tay để con cái học cách trưởng thành.
Trẻ em Nhật Bản trên bàn ăn
Người Nhật Bản vô cùng chú trọng giáo dục con cái. Trên mạng Internet hay tivi, chúng ta ít nhiều đều biết rằng, mỗi khi người Nhật ăn cơm, đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong gia đình sẽ phụ dọn cơm. Sau khi phụ giúp dọn đồ ăn, đứa trẻ sẽ hoan hỷ và nói: “Chúng ta ăn cơm thôi”.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta có thể gọi là thiếu giáo dục. Đó là kết quả của ảnh hưởng xã hội, giáo dục gia đình, giáo dục nhà trường và tu dưỡng bản thân. Khi những đứa trẻ này lớn lên, chúng sẽ lần lượt đổ lỗi cho cha mẹ chúng. Nó là lỗi của bố mẹ họ., có phải do sự lẩm cẩm của bố mẹ mà bây giờ tôi mới ra nông nỗi này, chúng tôi có nên tiếp tục như thế này không?
Trên bàn ăn, chúng ta có thể nhìn thấy sự tu dưỡng của một đứa trẻ, đó là sự biết ơn của những đứa trẻ Hàn Quốc, tính độc lập của những đứa trẻ Mỹ, sự tháo vác và lễ nghĩa của những đứa trẻ Nhật Bản. Còn ở Trung Quốc, điều người lớn trong gia đình quan tâm nhất là đứa trẻ ăn có no hay không mà thôi?
Nếu cứ kéo dài tình trạng như vậy mãi, những đứa trẻ như vậy sẽ không có sự phát triển toàn diện nhất, đó chính là kết quả của ảnh hưởng xã hội, giáo dục gia đình, giáo dục trường học, tu dưỡng cá nhân. Hơn nữa, vì chúng không học được cách cảm ân, sau này khi lớn lên chúng sẽ trách ngược lại cha mẹ, cho rằng tất cả là do lỗi của cha mẹ, vì cha mẹ quá yêu chiều nên mới khiến bản thân nên mới trở thành như vậy, chúng ta có nên tiếp tục như vậy hay không?
Dưới đây là một số thói quen tốt cho trẻ khi ăn uống, cha mẹ có thể tham khảo:
Trước khi ăn (người lớn tuổi trước, người nhỏ tuổi sau), các thành viên trong gia đình vào vị trí của mình, đũa chỉ được di chuyển sau khi cả gia đình đã yên vị. Thông qua đó, cha mẹ có thể dạy trẻ cách kính trên nhường dưới, tôn trọng người lớn tuổi trong nhà.
2. Học cách cầm bát và ăn một cách chính xác: Ngón tay cái của trẻ đặt trên thành bát, và bốn ngón tay còn lại đặt dưới đáy bát. Qua đó cũng thể hiện sự biết ơn của trẻ đối với từng bát cơm, hạt gạo.
3. Trong bữa ăn, luôn giữ bàn sạch sẽ. Từ đó, dưỡng cho trẻ thói quen ngăn nắp, sạch sẽ.
4. Khi ăn phải nhai chậm, hạn chế vừa ăn vừa nói chuyện quá nhiều, cố gắng không phát ra tiếng động mạnh, kẻo ảnh hưởng đến những người xung quanh.
5. Không lật gắp hoặc chọn thức ăn, một số món ăn cần phải sử dụng đũa chung để đảm bảo vệ sinh, khi đũa bị dính thức ăn của cá nhân thì không nên gắp thức ăn.
6. Không vung vẫy đồ ăn vào người khác. Điều này cũng giúp trẻ học cách tôn trọng người khác.
7. Các bữa ăn đều đặn và đủ lượng cho ba bữa một ngày, không ăn một phần, không ăn quá nhiều, quý trọng thức ăn và không lãng phí.
8. Khi rời bàn ăn, cần cho thức ăn thừa và đồ ăn bẩn vào bát riêng, kê ghế thẳng đứng, mời những người đang ăn tiếp tục thưởng thức bữa ăn.
9. Con bạn sẽ trông như thế nào sau 30 năm nữa, nó làm nghề gì, kết hôn với người như thế nào, những thành tựu mà nó đã đạt được, và nó thuộc tầng lớp xã hội nào… hoàn toàn phụ thuộc vào cách giáo dục của bạn ngày hôm nay.
Bạn đã từng bao giờ kiểm tra lại cách giáo dục con cái của chính mình, và nhận ra rằng một số làm chưa đủ và một số là sai sót chưa?
Vì tương lai sau này của con trẻ, vẫn chưa là quá muộn nếu bạn dám thay đổi thói quen ngay từ hôm nay, và phép tắc đầu tiên, chính là giáo dục trên bàn ăn cho con trẻ.