Người ta cứ bảo gái có công thì chồng không phụ. Ngày xưa lúc mới cưới em cũng nghĩ thế đấy. Em hết lòng vì chồng và gia đình chồng, đến giờ phút này mới thấy mình dại dột quá. Cứ nghĩ cứ trao đi thì đổi lại mình cũng sẽ được thương yêu trân trọng. Có ngờ đâu cuối cùng mình lại bị coi như người dưng nước lã. Của chồng nhưng công không được tính cho vợ.
Em với chồng yêu nhau từ ngày còn học cấp 3. Ra trường đi làm 2 năm thì tổ chức đám cưới. Vì bố mẹ hai bên đều không có điều kiện nên mọi thứ đều phải tự lực cánh sinh, không nhờ vả gì được nội ngoại. Thật ra, em cũng không yêu cầu chồng mình phải giỏi giang thành đạt như những người khác. Chỉ mong anh yêu thương vợ con là đủ.
Sinh được bé đầu tiên, kinh tế gia đình em vẫn vậy. Thậm chí vì con hay đau ốm nên có phần khó khăn hơn. Thấy cứ tiếp tục tình hình này thì không ổn, chồng em mới bảo:
“Có khi anh đi làm nước ngoài mấy năm kiếm vốn thôi em ạ. Chứ cứ làm công ăn lương mãi sao được, biết lúc nào mới có được tiền trăm mà mở ra làm chủ như người ta”.
Chồng em có mấy người bạn đi Nhật, thấy kiếm cũng được lắm. Thế là nhờ có bạn bè mách nước, bọn em xoay tiền cho chồng đi sang Nhật lao động 5 năm, tính kiếm chút vốn làm ăn, sau này về nước mở một cửa hàng buôn bán gì đó cho đỡ vất vả, lại chủ động thời gian và tiền bạc. Xoay mãi cũng gom được gần 250 triệu cho chồng đi. Đúng như kế hoạch, sang bên đó, mỗi tháng chồng gửi về cho em 8 triệu để lo chi tiêu cuộc sống, trang trải nợ nần. Lúc đó em cứ nghĩ 8 triệu là to nên không bảo gì. Nhưng chẳng hiểu thế nào mà số tiền ấy cứ ít dần đi, được nửa năm thì chồng em chẳng gửi đồng nào về nữa luôn.
Rõ ràng là chồng em vẫn đi làm. Vậy mà không gửi tiền về cho vợ nuôi con là vô lý. Lạ quá, em thắc mắc hỏi thì anh bảo:
“Anh gom tiền cục để gửi về cho em một thể. Chứ lắt nhắt tháng vài triệu chẳng đáng bao nhiêu. Với cả tình hình dạo này khó khăn lắm, có tháng anh chẳng để ra đồng nào”.
Nghe chồng nói em lại thấy thương, sau đó, em tuyệt đối em không đòi hỏi yêu cầu gì chồng gửi tiền nong. Vì em cũng biết, không phải ai đi nước ngoài cũng giàu. Quan trọng chồng em khỏe mạnh bình yên trở về với vợ con. Còn ở nhà em có thế nào tiêu thế đấy. Chưa kể ăn không dám ăn, mặc chẳng dám mặc để gom góp trả cái số nợ 250 triệu vay để chồng đi.
Tính ra 5 năm nay, chồng em gửi cho vợ chưa được 100 triệu. Em thì chẳng còn hy vọng gì vào việc làm giàu nữa, cứ giục chồng về để hai vợ chồng chung lưng đấu cật, lo làm ăn và chăm sóc con thôi. Nhưng đời đúng chẳng như mơ các chị ạ. Thời gian chồng em đi làm, bố mẹ chồng tự nhiên lại giàu thấy rõ. Mẹ chồng em xây được cái nhà to nhất xã, vàng mua liên tục. Em hỏi thì bà bảo lấy tiền chú út để xây nhà. Nhưng hôm đó bạn của chồng em về chơi, mang ít quà Nhật cho con em rồi mới buột miệng:
“Này, chồng em siêng nhất trong số mấy anh em đấy. Nó kiếm tiền gấp đôi anh. Nhưng anh hỏi thật, hai vợ chồng chưa xây nhà mới à? Anh thấy cái nhà này nên sửa đi thôi”.
Nghe đến đó, em mới thấy hẫng một cái. Chồng thì suốt ngày than không có tiền. Vậy mà người ta lại nói anh kiếm được nhiều lắm. Chờ đợi mãi cũng tới ngày chồng về nước. Mấy năm trước đi thế nào, về đúng như thế đó, mang cho em được hơn chục triệu. Anh bảo bên đó không có việc, lương lại thấp, toàn ăn uống đi lại, thuê trọ cũng hết. Em nghe nói thế tin luôn.
Tuy nhiên tìm mãi em cũng không phát hiện ra điều gì mờ ám. Chỉ cho tới tối hôm ấy, đi làm về ngang qua phòng khách, vô tình nghe được cuộc điện thoại của hai mẹ con, em mới ngớ người phát hiện ra mình bị lừa:
“Mẹ nhớ giữ kín chuyện bố mẹ mua nhà bằng tiền đi xuất khẩu lao động của con nhé. Vợ con hỏi mẹ cứ bảo chú út cho là được. Con phải phòng thân, nhỡ sau này không may con với cô ấy ly hôn thì cái nhà đó sẽ không bị chia vì là tài sản đứng tên bố mẹ”.
Nghĩ mấy năm ở nhà, một mình nuôi con và kiếm tiền trả nợ mà em chua chát các chị ạ. Nghĩ vậy, em quyết định ly hôn luôn. Chồng em thì cứ nói là bọn em còn trẻ, không biết giữ tiền bằng bố mẹ nên anh mới đưa cho ông bà giữ. Nhưng là đứa trẻ cũng biết anh đang biến báo. Thật ra, chồng không tin tưởng để em giữ tiền thì đúng hơn. Đến nước này, em không còn gì hối tiếc nữa. Mấy năm nay, em sống có khác gì mẹ đơn thân đâu. Dù tình cảm vẫn còn nhưng bây giờ, niềm tin của em dành cho chồng đã mất rồi. Vợ chồng với nhau mà anh còn sợ thiệt hơn như thế thì chia tay cho xong. Em làm vậy có đúng không các chị?